‹Gί‚Μ’†‚Ε

-Ông Huy : cô là Kiến An phải không ?

-Kiến An : dạ phải

-Ông Huy : cô đi theo tôi

-của cô nè

-Kiến An : dạ

-Ông Huy : cô Kiến An, cô được nhận làm ở đây là do em tôi giới thiệu rất khẩn khoản, cho nên tôi mong là cô sẽ không để em tôi bị mất tín nhiệm.

@       khẩn khoản§Šθ@tín nhiệmM”C

-Kiến An : dạ thưa bác cháu sẽ hết sức cố gắng

-Ông Huy : ở đây quy củ nghiêm ngặt lắm, cô phải nhớ cho kỹ là tuyệt đối đừng phạm vào các quy củ trong trại, thầy Đào không tha thứ đâu

@ quy củ‹K‹ι nghiêm ngặtŒ΅Ši@tuyệt đốiβ‘΂Ɂ@phạm”Ζ‚·@trong trạiƒLƒƒƒ“ƒv

Sáng sớm nghe kéo chuông đánh thức là phải dậy, hàng ngày phải hái hoa, bó hoa cho xong để mang lên thành phố bán, thầy Đào rất tự hào với hoa sen của thầy, khách hàng cũng quý hoa của thầy lắm, cho nên côc cũng phải biết quý trọng hoa của thầy

@ kéoˆψ‚­E˜A‚κ‚čs‚­ chuôngƒxƒ‹ đánh‘Ε‚Β thứcŽp

-Kiến An : dạ

-Ông Huy : uhm

ccccccccccccccccccccccccccccccc.

-đừng có để sao lãng tâm trí em, đừng nghĩ đến cái đình đó làm cái gì, hãy luôn tay làm việc đi rồi em sẽ quên không có cái đình ở đó

-Kiến An : ngôi đình hình như bỏ hoang phải không chị ?

-Kiến An : thầy Đào ở trỏng đó, thầy không bao giờ đi đâu cả ngay tụi tui nè cũng  chưa bao giờ thấy thầy, bà con ở đây nói thầy hồn lìa khỏi xác đó em

-hòc.ớ.....ơcc trong đầm gì đẹp bằng sen, chứ lá xanh bông trắng ờ....

 hò.....ớ....ơ.....chứ lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng

-ơi hò....là hò hò ơi...hò ơi

-nhị vàng bông trắng lá xanh

gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn

-ơi hò....ơi hò...là hò hò ơi...hò ơi

-thân em như hạt mưa sa

-hạt rơi mà giếng cạn ờ....chứ hạt ra ngoài...đồng

-ơi hò....ơi hò...là hò hò ơi...hò ơi

........................................................................................................................

-hoa sen trắng đây, ai mua hoa sen tươi hôn ?

-hoa sen trắng đây, ai mua hoa sen tươi hôn ?

-hoa sen trắng đây

......................................................................................................................

-(tiếng Anh)

....................................................................................................................

-ê Hải, tui chờ anh suốt buổi sáng đến giờ, có mang dầu cho tui không ?

-Hải : à, có

-cánh tay anh vẫn đau hả

-bớt cái tay.... buốt cả cái lưng

-ê Bình đưa tao chai dầu coi

-Ngôn : anh Hải, anh có thể giúp tôi vụ đánh cá này không anh Hải

-Hải : vụ gì ?

-Ngôn : anh có nhìn thấy khách sạn 4 sao đằng kia không ?

-Hải : ờ đương nhiên là thấy, nhưng mà sao ?

-Ngôn : tui vừa đánh cá với anh Minh nè, khăn tắm nè, khăn lao nè.... ở trong khách sạn đó thứ gì cũng xịt dầu thơm hết...thơm phứt

-Hải : sao mầy biết ?

-Ngôn : anh không ngửi thấy cái mùi đó sao, người nào trong đó đi ra, đều cũng có mùi thơm giống y nhau

-Minh : ừ...ờ, nhưng mà tao nói mầy rồi, nó là mùi tiền, ở đâu có tiền là mùi thơm như vậy đó hé !

-thơm hay không thơm thay kệ nó, nhưng mà phí phạm thật ớ, như bọn mình nè, cong cái lưng đạp xe cả tháng trời, cũng không có đủ tiền mà để trả cho cái phòng hạng bét ở khách sạn 4 sao này

-Minh : nhưng mà 4, 5 sao nhằm nhò gì mậy, đâu sánh bằng khách sạn thượng hạn 1000 sao của tao mậy

-Ngôn : 1000 sao lận à, khách sạn gì mà sang quá vậy ?

-Minh : chứ sao, đêm đêm gác cẳng nhìn lên , thấy cả ngàn sao đó mày

-Ngôn : nhưng mà ít ra cũng phải có cái giường

-Ngôn : anh Hải, bây giờ anh vẫn thích đọc sách cổ xưa nữa à, công nhận anh thông thái thiệt đó

...............................

-Minh : tao nói cho mày biết nhe, sữa ngay cái bộ xích đó đi, không là...có ngày mày toi với nó đó...hé

..........

-quay lại đây, quay lại đây..

-Lan : đi  đi

- quay lại đây

-Lan : đi nhanh lên

-Lan : suýt nữa là nó tóm được tôi

-Hải : có chuyện gì vậy cô ?

-Lan : thôi lo nhìn đường nói chuyện, đừng tò mò.....cho tôi đến khách sạn....

-Lan : trời ơi, son lem tùm lum hà

 phải biết, tôi không muốn bao giờ cho ai về nhà hết ớ, thiệt buồn khi cười nhìn cái mặt xấu xí của nó đần ra

-Lan : cảm ơn anh đã nhanh chân

-Hải : tôi muốn đợi để chở về

-Lan : chắc phải hơi lâu

-Hải : không sao tôi đợi được

-Lan : chắc cũng mấy tiếng, thôi tôi đi xe khác cũng được

.........................................................................

-Kiến An : ai mua hoa sen tươi hôn ?

 hoa sen trắng đây

 ai mua hoa sen tươi hôn ?

hoa sen trắng đây

-cô bán sen ơi, chờ chút nhé

-ô..hoa sen trắng đây rồi, tuyệt quá !

 cháu lần này mới đi bán lần đầu hả, tôi chưa gặp lần nào

-Kiến An : dạ phải, cháu mới bắt đầu từ tuần này thôi

-hoa này đẹp quá ! hoa của thầy cô rất đẹp, cô để cho tôi 10 bông

-hương thơm đặc biệt ! tốt quá !

 bao nhiêu tiền ?

-Kiến An : dạ 5000

-cảm ơn cô !

-Kiến An : hoa sen trắng đây, ai mua hoa sen tươi hôn ?

.........................................................................

-Lan : lại anh nữa, anh làm gì ở đây vậy ?

-Hải : tôi đợi để chở cô về

-Lan : tôi đã nói rồi, khỏi đợi mà

-Hải : đợi cô đâu có gì phiền cho tôi đâu

-Lan : hay anh muốn tôi trả thêm tiền về chuyện anh giúp tôi hồi nãy

-Hải : ồ không, tôi chỉ muốn cô có xe để đi, thế thôi

-Lan : thôi được, cho tôi đến đường An Dương, Quận 2 đi

........

-Lan : bắt đầu ngày mai tôi sẽ đến.....mấy đứa bạn nó nói chổ này có nhiều khách gsộph lắm, họ chi đẹp làm mình cảm thấy có giá hơn. Tôi chán ghét cái gã bủn xỉn này...

 ....nè, có thuốc lá không ?

-Hải : không

-Lan : thôi, càng tốt, trời nóng hút thuốc cũng không ngon lành gì....

  ....nếu muốn, tôi có thể ở lại căn phòng này tối nay, chỉ cần ngủ lại đêm thôi  nhưng tôi không chịu, đôi khi tôi cũng mơ ước được ngủ trên cái giường lớn êm ái, máy lạnh chạy suốt đêm, tôi muốn thức lúc nào cũng được, bọn họ đó cứ sống vậy hoài

  ....phải chi bây giờ có lon bia lạnh há, chắc anh không uống bia

-Hải : không

-Lan : vậy anh làm cái gì, anh không hút thuốc, anh không uống rượu, vậy anh làm cái gì hả ? ngoài việc đợi gái đẹp và chở cô ta về nhà

-Lan : mắc dịch, lại cúp điện nữa rồi, đây là lần thứ ba trong tuần....lại vào những đêm nóng như vầy

-.......

-Hải : có chuyện gì không anh ?

-yêu cầu nghe tôi nói, giờ này anh đi đâu ạ ?

-Hải : à, tôi chở cô này về nhà

-được rồi, cô ta sống ở khu này

-thôi đi

-Lan : khu này gắt gao lắm, nhất là những hôm cúp điện, nhưng mà những khu khác còn tệ hơn nữa kìa

....ơ, anh dừng lại dưới cột đèn phía trước nhé

.............................................................................................................

-ơi hò........ơi hò là hò hò ơi hò ơi

-nhị vàng bông trắng lá xanh

-gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn

-ơi hò....ơi hò...là hò hò ơi...hò ơi...

-thân em như hạt mưa sa

hạt rơi mà giếng cạn ờ....chứ hạt ra ngoài... đồng

-ơi hò....ơi hò...là hò hò ơi...hò ơi

-Kiến An :

đố ai biết lúa mấy cây... là mấy cây

biết sông kia mấy khúc, biết mây kia mấy từng

đố ai mà quét sạch lá rừng, để em mà khuyên gió gió đừng rung cây

đố tằm ăn mấy ruộng dâu ớ ơ ruộng dâu

đủ tơ mà se áo, lụa màu ngày xưa...đố trời mà...

-đừng bận tâm An à, mấy năm nay mấy bà ấy họ những hát bài cũ thôi, ở đây lâu mấy bả tưởng mấy bả làm chủ cả cái hồ sen này

-Kiến An : xin lỗi, em không biết

-em làm sao biết được, thôi làm việc đi, để thầy Huy rầy, mình làm việc không xong ớ, thầy Đào la bác Huy, lúc đó bác ấy phạt mình dữ lắm

........................................................................................................................

-Ngôn : tôi sống ở đây đã lâu rồi mà vẫn chịu không nổi cái nóng này

-Hải : thì đừng để ý tới chuyện đó thì hết nóng chứ sao

........

-Bích ơi, mua dùm mấy bịch hột điều đi Bích

-Ngôn : tôi biết là có một ngày, người ta sẽ biến góc phố này của chúng mình thành cái khách sạn

-cảm ơn nhe

-Hải : đông người quá chịu sao nổi

-Ngôn : tôi ước một ngày nào đó, tôi sẽ khá hơn khi tôi bằng tuổi mấy ổng

........

-Hải : ê mậy, mày có để ý tới cái gã người Mỹ đằng kia không ? tao thấy ổng cứ ngồi đó hoài mà không làm gì hết, ngày nào cũng vậy, chỉ thấy ổng với mấy điếu thuốc lá

-Ngôn : hổng dám mấy ngày đâu, ổng ở đây hơn một tuần rồi đó, tôi nghe mấy người ở trong khách sạn nói nè, ngày nào ổng cũng ngồi đó, hút thuốc lá,

 mà đôi mắt lúc nào cũng chằm chằm nhìn vô cái nhà hàng đối diện

-Hải : lúc trước ở đó có nhiều người Mỹ lắm, tao cá với mày là biết cái nhà hàng đó trước đây là có bar

-Ngôn : tuần trước nè, tôi chở ổng đi lòng vòng hết chổ này đến chổ khác, để tìm kiếm con nhỏ nào ở trong tấm hình ớ, tôi nghĩ ông này chắc ổng hơi gmanh quá

-Ngôn : thôi, tôi với anh đi lại chổ cũ đi

....................................................................................................................

-Ông Huy : cô Kiến An, mặc quần áo cho tề chỉnh, thầy Đào đòi cô lên gặp

.........

-Thầy Đào : cảm ơn cô đã đến

-Thầy Đào : xin cô đừng sợ hải, tôi chỉ có một đề nghị nhỏ. Những bài hát hồi chiều, cô học được từ đâu ?

-Kiến An : dạ, từ mẹ của con, bà đã hát ru con khi con còn nhỏ

-Thầy Đào : giờ tôi muốn cô hát lại một bài

-Kiến An : dạ, con không hiểu

-Thầy Đào : cô không phải đến đây để hiểu.

 những bài hát hồi chiều, giờ ta muốn cô hát lại

-Kiến An :

đố ai biết lúa mấy cây...ớ là mấy cây

biết sông kia mấy khúc, biết mây kia mấy từng

đố ai mà quét sạch lá rừng, để em mà khuyên gió...

-.........

............................................................................................................................

-you buy...you buy....you...buy

-(tiếng Anh)

......

-Woody : chú chú có thấy cái hộp của con hôn ?

-Woody : chú chú có thấy ông Mỹ nào cầm cái hộp của con hôn ?

........................................................................................................................

-Thầy Đào : tôi hy vọng là cô đã được giải trí với những ý tưởng riêng tư của tôi

-Kiến An : con xin lỗi, con xin đi ngay

-Thầy Đào : nãy giờ, cô đọc được bao nhiêu bài tôi viết

-Kiến An : thưa thầy, vừa đủ ạ

-Thầy Đào : có thật không ?

-Kiến An : thưa thầy, vừa đủ để hiểu được nỗi khổ của thầy

-Thầy Đào : cô hiểu nỗi khổ đau ra làm sao ?

-Kiến An : con hiểu được cái cảm giác cô đơn, trơ trụi như thế nào

-Thầy Đào : chắc cô có hiểu được, mỗi lần cô ra ngoài đường bị lũ trẻ con chỉ trỏ, cái cảm giác ấy thế nào không ?

  thế cô có hiểu được, mỗi lần cô đi đến đâu người ta đóng sầm cửa lại, cái cảm giác ấy thế nào không ?

-Kiến An : có phải vì vậy mà thầy ẩn mình trong bóng tối

-Thầy Đào : ta đâu có ẩn mình

-Kiến An : họ bảo bao nhiêu năm nay, thầy chẳng rời khỏi nơi này

-Thầy Đào : gàng ôi, mỗi sáng tai ta thoát ra khỏi cửa sổ này ôm lấy tiếng chim

mũi ta xuyên thủng bức tường ra ngủ trên hương thơm của những đóa sen

 mỗi buổi sáng mỗi buổi chiều, mắt ta bay lượn khắp không trung

 còn lòng ta, lòng ta đã thoát trên cao, thoát khỏi sự ràng buộc của con người.

 Và một khi, cô có thể đi xa được như vậy, đừng bao giờ quay trở lại đây nữa

-Kiến An :

ta cánh chim trời sõi cánh bay

miên man đuổi bắt những làn mây

rải thơ lên núi rừng xanh ngát

lùa gió cho no giấc mộng đầy

ngụp trong bốn bể với kình ngư

náo nức nhìn trăng nước ngủ hồ

vươn buồm thả chiếc thuyền no gió

theo sóng dâng tràn những tứ thơ

-Thầy Đào :

ta muốn bình minh đầy nắng rạng

và muốn như trăng tỏa áng vàng

có phá đêm tàn xin nếu lại

như trời đen kịt một màu tang

ta muốn làm sen nở giữa hồ

tỏa ra hơi thở lắm hương thơ

lần mò tìm lại linh hồn cũ

chỉ thấy trong lòng giọt lệ khô

-Thầy Đào : đây là bài thơ cuối cùng tôi viết trước khi mấy ngón tay rụng hết

cô có thể về được rồi

-Kiến An : con sẽ cho thầy mượn những ngón tay của con

-Thầy Đào : chắc cô không muốn phải phiền lụy tới những tư tưởng phù phiếm của tôi

-Kiến An : nếu sợ phiền lụy thì con đã không đến nơi này

-Thầy Đào : thôi cô đi đi, mọi người đang sốt ruột đấy...

à khoan,

có thể bắt đầu từ ngày mai, chúng ta bắt đầu từ ngày mai nhé

.............................................................................................................................

-Woody : mày có đánh giày cho ông Mỹ nào có mang cái thùng của tao không ?

-từ nãy giờ mưa hoài đánh không được đôi nào hết

............................................................................................................................

-Lan : bộ anh theo dõi tôi hả ?

-Hải : hôm trước cô nói cô sẽ làm bên này

-Lan : vậy rồi sao, đó đâu có nghĩa tôi nói tôi đón anh đâu, bộ anh đợi ở đây suốt đêm rồi hả

-Hải : tôi nghĩ có thể cô cần có xe để đưa về, khuya khoắc thế này sợ có nhiều nguy hiểm

-Lan : ủa, làm sao tôi biết đi với anh thì không nguy hiểm

......................

-Lan : thôi anh dừng lại một chút xíu nhé

-Lan : cho em 2 cái bánh

........

-Lan : đây, phần của anh nè

Hải : không không, tôi không lấy đâu, cảm ơn cô

-Lan : anh cứ cầm lấy đi, năm khi mười họa tôi mới chi tiêu rộng rãi mà

..................................................................................................................................

-Ngôn : làm cái gì mà lạng quạng vậy ?

-Hải : ở trong nhà nóng quá, chịu hổng nổi

-Ngôn : khùng, muốn đổi tôi đổi cho anh nè, tui mong có chổ như anh

.................................................................................................................................

-Thầy Đào :

tái tê một ánh trăng mờ

trăng che không nổi mặt hồ xanh xao

gượng vui từ những niềm đau

vật mền mây múa tìm sao cuối trời

nhưng sao thơ vẫn ngậm ngùi

trong thơ dòng nhạc bồi hồi khóc than

ý thơ buồn chạc phiếm đàn

vọng lên tiếng nấc bẽ bàng tâm tư

-Thầy Đào : cô đã chép đủ chưa ?

-Kiến An : thưa thầy đủ rồi ạ

-Thầy Đào : tốt lắm, bữa nay thế là đủ

-Kiến An : thưa thầy, con còn viết được nữa mà

-Thầy Đào : chịu thôi, tôi hết chữ rồi

-Kiến An : thầy ơi, có bao giờ thầy muốn ra khỏi đây không hả thầy ?

-Thầy Đào : có, tôi vẫn thường nằm mơ đấy,

mơ thấy một mùa xuân tôi rời khỏi ngôi đình này

tôi mơ thấy tay tôi, những ngón tay tôi mọc ra lại

tôi mơ là tôi sẽ mang về quê hương cũ, với những rổ sen trắng đẹp nhất của tôi

rồi xuôi thuyền xuống ngôi chợ nổi.

Khi tới gần những cô thôn nữ ấy, tôi sẽ thả tất cả những đóa sen trắng đẹp nhất dưới xuống nước, rồi nhìn chúng nổi trôi trên chợ như những dòng sông trắng.

Trong những giấc mơ ấy, tôi hoàn toàn tự do, hoàn toàn trong trắng

thế rồi tôi thức dậy vào bóng tối ban đêm và chợt nhận ra rằng: giản dị, đó chỉ là một giấc mơ

-Kiến An : nhưng đâu có gì là quá muộn

-Thầy Đào : không, muộn rồi, đã muộn hơn là cô tưởng

.................................................................................................................................

-tao không muốn mày trở lại đây, cho tới khi nào mầy tìm được cái thùng

.........................................................................................................................

-Sơn : ê tụi bây biết chưa ? công đoàn sắp tổ chức đua xích lô đạp đó, cầm cái này mà xem đi,

thắng được 2 triệu đó, hổng ít đâu

-Ngôn : năm nay có thằng nào đáng mặt địch thủ tôi không anh Sơn ?

-Sơn : thằng Khôi đằng kia kìa, mày biết nó mà

-Ngôn : thằng Khôi cũng đua nữa à ?

-Sơn :chẳng những vậy mà nó còn cá độ là sẽ ăn mày xa đó Ngôn, thôi tao đi à

-Ngôn : còn anh, anh có tham gia không ?

-Hải : chắc là không quá

..............................................................................................................................

-Lan : này anh à, chắc anh nghĩ tôi là khùng nhưng thiệt tình tôi rất thích mùa nắng khô không khốc này

-Hải : xin lỗi, cô nói cái gì?

-Lan : tôi nói với anh rằng tôi rất thích mùa nắng khô không khốc này

-Hải : ờ , đa số ở đây người ta không chịu được mùa nắng

-Lan : ngày xưa đi học mặc áo dài trắng, bên cạnh trường tôi có một hàng phượng vĩ.

Cứ đến mùa nắng nóng khô này thì hoa phượng nở đỏ rực, đẹp thật là đẹp !!

Bọn con gái chúng tôi được thích lấy hoa kẹp tóc, mà cứ phải chờ lâu thiệt lâu mới có hoa rơi để nhận, đứa nào hên thì được các chàng hái tặng, rồi đem ướp vào vở, rồi nhớ mãi những chàng tặng hoa mà

-Hải : chắc là cô được tặng nhiều hoa lắm phải không ?

.........

-Hải : cô Lan, thế cô... tính bao nhiêu ?

-Lan : tính cái gì ?

-Hải : mỗi đêm ớ, cô tính bao nhiêu ?

-Lan : 50 đô, mà anh biết rồi nhe, tôi không có đi cả đêm đâu đó

-Lan : sao anh hỏi vậy, bộ anh định dẫn mối mới cho tôi hả ?

-Hải : không có gì, tôi chỉ tò mò chút xíu thôi

-Lan : anh à, đừng có nghĩ tôi sẽ làm nghề này mãi mãi nhé, tôi đã có dự tính cho tương lai rồi đó

-Hải : thiếu gì cách làm ra tiền

-Lan : thật hả, cách gì ? như mẹ tôi ớ, cả đời còng lưng vất vả, chết đi có được cái gì đâu, không có chuyện đó đối với tôi đâu...

anh có bao giờ vô trong mấy khách sạn đó chưa ?

-Hải : chưa

-Lan : đó là một thế giới hoàn toàn cách biệt, họ hoàn toàn khác mình, khác từ cách đi, đứng, ăn nói. ??????????

  Mình sống ở dưới bóng của họ, và cái bóng ấy vẫn lớn dần mỗi khi có một cái khách sạn mới mọc lên.

Lần sau, anh hãy chú ý tới những người mà bước khỏi ra cách cửa kiếng đó, được bao nhiêu người giống như anh

  Một ngày nào đó, tôi sẽ sống trong thế giới đó, nếu cần tôi sẽ lấy một thằng nào đó trong bọn, trở thành như chúng

-Hải : tôi không nghĩ chuyện đó có giải quyết cho cô được gì,

-Lan : thật hả, chẳng lẽ tôi lại lấy một anh phu xích lô

...................................................................................................................................

-Kiến An : hoa sen trắng đây

hoa sen trắng đây

..............

-mại vô..... mại vô bà con.. mại vô, bông sen trắng 5000 một chục, 5000 một chục mại vô

mua vô...mua vô

bán rẻ mà 5000 một chục, 5000 một chục

-nè, bông của anh đây, cảm ơn anh nhiều lắm nhe

-bông chị nè......cảm ơn

-mua bông hôn cô ? 5000 một chục

.............

-Hải : cho tôi mua mấy bông hoa nào, An bán hoa phải không ?

-Kiến An : dạ

-Kiến An : em cứ tưởng anh cứ muốn mua...

-Hải : hoa sen nhựa chứ gì, tôi không thích mua mấy bông hoa đó đâu

-Kiến An : hoa giả đắc hàng quá, làm em cả ngày hôm nay ế ẩm, chưa bán được gì hết

-Hải : ngày nay người ta mới bỏ ra nhiều thứ, và chọn cái tiện nghi, bông giả.. hoa lớn, chắc muốn hơn bông của An mà lại không héo..

thậm chí người ta xịt nó thơm để cho nó có mùi thơm như nhau,

dường như lúc này, người ta có chiều hướng mới để biến đổi tất cả mọi thứ.....

cho anh 2 bông đi

-Hải : bao nhiêu vậy ?

-...........

-Hải : cảm ơn nhe

...............................................................................................................................

-..........................

-Hải : Woody chạy đi đâu vậy ?

-Woody : bị ví, bị ví

-Hải : ví à, lên xe đi

......

-đứng lại....ê đứng lại ...đừng bao giờ trở lại đây nữa nghe chưa

.........................

-Hải : mầy lại quậy phải không ? cái thùng hàng của mày đâu rồi ?

-Woody : mất rồi, chú Hải có thấy ông Mỹ cầm cái thùng đồ của con đi đâu hông ?

-Hải : không, tao không thấy ông Mỹ nào lấy đồ của mày hết ớ,

mà trời mưa này làm sao tao thấy được...

đừng có gây lộn xộn nữa, tao sẽ tìm mày khi thấy ông đó, thôi mày về đi, đi

đi đi...về........ coi chừng xe ,cẩn thận đó, coi chừng xe, đi đi...

.................................................................................................................

-thằng nhỏ, lần sau vô đây lụm lon bia đó, không được làm ồn ào nghe chưa

...................................................................................................................................

-Ông Huy : tôi rất tiếc cô An à, thầy Đào đã có lệnh là kể từ nay không còn có chuyện gặp cô nữa

-Kiến An : bác Huy, có chuyện gì không hay xảy ra phải không bác ?

-Ông Huy : thầy Đào cạn ý rồi, thầy không còn làm thơ nữa cho nên... khỏi phải cần cô chép

-Kiến An : có lẽ nào như thế ? thầy mới bắt đầu làm thơ lại đây mà, làm sao mà như vậy ?

-Ông Huy : cô An à, đây không phải là điều tôi dám đặt câu hỏi ra với thầy đâu

-Kiến An : bác có thể cho cháu vào thưa chuyện với thầy được không ?

-Ông Huy : không thể được

-Kiến An : nếu bác cho cháu vào, chắc chắn là cháu giải quyết được

-Ông Huy : tôi rất tiếc, lệnh của thầy Đào rất rõ ràng

 thôi, tôi khuyên cô nên quay trở lại phòng ngủ đi

...................................................................................................................................

-Hải : cô có bị sao không ?

 cô có bị sao không ?

-Lan : xin cho tôi đi khỏi đây

..................................................................................................................................

-(tiếng Anh)

-Woody : trả thùng đồ lại cho tui, đồ của tui ông trả thùng đồ lại cho tui, trả thùng đồ lại cho tui

-ê ê ê mày đừng làm phiền khách của tao à nhe

-(tiếng Anh)

-vừa rồi mày nói gì với ổng ?

-Woody : hồi tối ổng lấy thùng đồ của tôi đi, ổng quyến rũ

-(tiếng Anh)

-chuyện của mày như thế nào nói rõ tao nghe coi

-Woody : ổng làm tôi xỉn, xong ổng ....lấy hộp đồ của tôi đi

-(tiếng Anh)

-(tiếng Anh)

-đó mày nghe không, ổng đâu có lấy thùng đồ gì của mày

-(tiếng Anh)

-lại đây, mày cút khỏi chổ này, từ đây về sao không được trở lại đây nghe chưa..đi

...................................................................................................................................

-Ngôn : ê, tao rất mừng có mày đến tham dự đó

-Khôi : ờ, năm ngoái thằng Bình cũng nói như vậy đó, trước khi tao hạ nó

-thưa các ông các bà...................

-vào vạch xuất phát...chuẩn bị....chạy

.................................

..................................................................................................................................

-Lan : nè anh à, từ nay tôi không cần anh chở tôi nữa

-Hải : ủa, sao vậy cô Lan ?

-Lan : tôi nghĩ đó là tốt hơn cho cả anh lẫn tôi

-Hải : có chuyện gì xảy ra vậy ?

-Lan : kìa ,chỉ có mỗi một chuyện thôi mà, từ nay tôi không cần anh đưa đón tôi nữa

-Hải : hôm nay cô có xem tôi đua xe không ?

-Lan : không

-Hải : tôi thắng giải nhất

-Lan : mừng cho anh

-Hải : tôi sẽ theo cô về đến tận nhà....

tôi có 50 đô

..................................................................................................................................

-Lan : vậy bắt đầu được chưa ?

-Hải : khoan, tôi muốn tặng cô Lan cái này

-Lan : lại bày đặt cái gì nữa đây ?

-Hải : cô mở ra đi

-Hải : khoan, tôi rất thích được nhìn thấy cô với một khuôn mặt không trang điểm

-Lan : có khác gì, mặc hay không mặc cũng vậy thôi

-Hải : tôi đã mua cái này vì Lan mà

.................

-Hải : Lan có thể bước vài bước cho tôi xem thử ?

...............

-Hải : Lan ngủ đi

tôi chỉ muốn nhìn Lan ngủ thôi

..................................................................................................................................

-(tiếng Anh)

-bao nhiêu ?

-Kiến An : 5000

-thank you

..................................................................................................................................

-(tiếng Anh)

-(tiếng Anh)

..........

.................................................................................................................................

-Hải : chào cô

-Lan : anh đến đây để làm gì ?

-Hải : tôi đến đón cô ở khách sạn nhưng tôi không thấy cô

-Lan : tôi đã nói với anh rồi, tôi không còn đi xe của anh nữa,

tôi cũng không còn làm ở đó nữa, thôi anh đi về đi

anh còn muốn gì nữa, muốn đòi hỏi gì ?

tất cả đều đã thỏa mãn cả rồi, sao anh không chịu để tôi yên

-Hải : tôi muốn ở với cô một đêm nữa, tôi sẽ trả tiền cho cô sòng phẳng

-Lan : chờ đây

-Lan : đây tiền của anh nè, tôi không thích giữ đồng tiền của anh,

bởi vì số tiền này tôi cũng không đáng nhận

anh không ngủ với tôi, anh không phải trả tôi xu nào hết ớ

-Hải : không, Lan rất xứng đáng nhận số tiền này

Lan cho tôi rất nhiều hơn là Lan tưởng mà

-Lan : anh còn muốn gì ở tôi nữa hả anh Hải, anh chọn tôi để làm gì ?

anh quên mất thân tôi đã từng trãi qua không biết bao nhiêu người đàn ông hay sao

-Hải : nhưng họ, họ không như tôi đối với Lan

-Lan : anh Hải, anh hãy mở mắt ra, anh không thấy trước mặt anh là con điếm hay sao ?

tôi là một con điếm làm tiền

còn anh, anh là người xích lô chở xe cho con điếm đó.

có thế thôi, không hơn không kém

xin anh đừng ép buộc tôi những điều không thể nào làm được

-............

....................................................................................................................................

-Thầy Đào : để cho cô ấy vào

-Kiến An : thầy ơi, tại sao thầy không cho con được viết ?

-Thầy Đào : không cần thiết đâu

-Kiến An : tại sao thầy lại ra đi vào lúc này

những điều thầy nói liệu không còn có ý nghĩa gì nữa hay sao ?

-Thầy Đào : ta đã trốn thần chết lâu quá rồi

đến lúc phải chấp nhận như một người khách cuối cùng

cô có biết vì sao tôi bảo cô hát trong cái đêm đầu tiên cô đến đây không ?

cái bài mà cô hát buổi chiều hôm đó, nó từng vang vọng trong tôi trước đây

đó là những bài hát của các cô gái trên chợ nổi...

tôi tưởng rằng đã quên đi thời tuổi trẻ

đó là một thời trọn vẹn và tinh khiết...

cho đến khi được nghe tiếng hát của cô

tôi mong cô hát bài hát đó cho tôi nghe lần cuối cùng

-Kiến An :

đố ai biết lúa mấy cây... là mấy cây

biết sông kia mấy khúc, biết mây kia mấy từng

đố ai mà quét sạch lá rừng, để em mà khuyên gió gió đừng rung cây

đố tằm ăn mấy ruộng dâu ớ ơ ruộng dâu

đủ tơ mà se áo lụa màu ngày xưa...

đố trời mà đổ mấy cơn mưa

đủ cho mà nước mắt ngập bờ đại dương

 

đố trăng...đố trăng mấy tuổi trăng già

nữa đêm mà trăng đến đứng chờ ngoài hiên

đố ai đố ai lấy được tim em

để em ca hát cho đời nên thơ...

 

...................................................................................................................................

-ê Woody lại đây chơi với tụi tao

-chơi đá banh hôn mậy ?

-Woody : chơi luôn

...........

-ê Woody sao lâu quá vậy, mày chơi nữa không ?

..................................................................................................................................

-dạ thưa cô, bác Huy mời cô vào

-Ông Huy : cảm ơn cô đã đến, xin mời cô ngồi

-Kiến An : cảm ơn bác

-Ông Huy : thầy Đào muốn cô giữ tập giấy này

-Ông Huy : ngày trước thầy Đào là một thanh niên rất đẹp trai

nhưng khi căn bệnh lan đến, mặt thầy đã bị tàn phá hết

thầy đã oán hận mình mà tự sống một cuộc đời giam hãm như thế

tấm ảnh được chụp đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 23 của thầy

sáu tháng sau thầy đã tới trang trại này, tấm ảnh đã được cất giữ từ ấy đến nay

-Kiến An : những bài thơ mà thầy Đào viết ở đây sẽ không bị hoài phí lãng quên

-Ông Huy : nếu có điều gì tôi có thể làm cho cô thì xin cô đừng ngại

-Kiến An : .....dạ, còn có một điều

....................................................................................................................................

đố ai biết lúa mấy cây... là mấy cây

biết sông kia mấy khúc, biết mây kia mấy từng

đố ai mà quét sạch lá rừng, để em mà khuyên gió gió đừng rung cây

đố tằm ăn mấy ruộng dâu ớ ơ ruộng dâu

đủ tơ mà se áo lụa màu ngày xưa...

đố trời mà đổ mấy cơn mưa

đủ cho mà nước mắt ngập bờ đại dương

 

đố ai biết lúa mấy cây... là mấy cây

biết sông kia mấy khúc, biết mây kia mấy từng

đố ai mà quét sạch lá rừng, để em mà khuyên gió gió đừng rung cây

đố tằm ăn mấy ruộng dâu ớ ơ ruộng dâu

đủ tơ mà se áo lụa màu ngày xưa...

đố trời mà đổ mấy cơn mưa

đủ cho mà nước mắt ngập bờ đại dương

 

đố trăng...đố trăng mấy tuổi trăng già

nữa đêm mà trăng đến đứng chờ ngoài hiên

đố ai đố ai lấy được tim em

để em ca hát cho đời nên thơ...

...........................................